Hàng ngàn ứng viên với điểm số “khủng”, thành tích ngoại khóa “dài dằng dặc” – vậy điều gì khiến BẠN nổi bật giữa đám đông? Câu trả lời nằm ở bài luận cá nhân trong hồ sơ ứng tuyển – một hành trình biến đam mê cá nhân thành lợi thế mạnh mẽ, giúp bộ hồ sơ của bạn tỏa sáng. Trong chuỗi bài blog này, chúng ta sẽ cùng khám phá những bài luận mẫu của ứng viên ALT đã chinh phục thành công những trường đại học hàng đầu thế giới (Top 30 quốc gia hoặc 100 quốc tế). Đi kèm với mỗi bài luận là ghi chú, phản tích, từ đó, các bạn học sinh sẽ học được cách lựa chọn hoạt động phù hợp, sắp xếp câu chuyện logic và thể hiện trải nghiệm một cách chân thực. Lưu ý, tên của ứng viên đã được thay đổi vì lý do bảo mật cá nhân.
Mục Lục
Trong thế giới đầy cạnh tranh của ứng tuyển đại học, làm thế nào để một bài luận nổi bật giữa hàng ngàn hồ sơ? Câu trả lời nằm ở chính những trải nghiệm sống chân thực và cách kể chuyện đầy cảm xúc. Hãy cùng ALT Scholarships khám phá bài luận của bạn Dương Hoàng Ái Phương, một cô gái trưởng thành từ những biến cố cuộc sống. Từ căn phòng nhỏ bé chứa đựng những suy tư lớn lao, Ái Phương sẽ dẫn dắt bạn vào hành trình đối diện với những khó khăn gia đình, tìm thấy niềm vui trong nghịch cảnh và vươn lên mạnh mẽ nhờ tình yêu với nghệ thuật. Bài luận lay động lòng người này không chỉ là câu chuyện về sự kiên cường, mà còn là minh chứng cho thấy giá trị của sự lạc quan và sức mạnh nội tâm có thể giúp con người vượt qua mọi thử thách. Bài luận đã giúp Ái Phương thêm lý do để được ba trường Đại học hàng đầu là Yale, Princeton, và LSE chấp nhận nhập học với học bổng toàn phần.
As the lively thoughts in my mind battled for priority of investigation, I was more than content sitting in an empty room with bland, white walls and a shabby, old mattress. Contemplating the endless entities of the vast world that I could explore in my third-grade science project made me feel the significance of my imagination in my seemingly insignificant world of a tiny bedroom. Being confined in such a small space never confined me or my thoughts. In fact, the limited resources that I had instigated the limitless ideas and ambitions that filled my mind. Despite the ironically droning sound of silence that seemed to pulsate for hours while the loneliness encapsulated me, my bustling mind kept me occupied. Deeply intrigued, I sat in my room for hours with piles of books without any sense of time because reading was my only source of entertainment. Simply reading about different intellectual topics left me fascinated and aching for more, providing me with an escape from harsh realities. As the hours went by and my bedroom gradually grew dark, I began to hear the twisted symphony of cacophony that occurred routinely every night. My fascinated state-of-mind, however, had grown accustomed to muffling out the terrifying sounds of the breaking dishes, slamming of doors, and forceful shouting. When I heard the sudden slamming of my door, my mother stood at the threshold with a distressed, terrified look on her face. I tried to take a deep breath but my lungs were shaky. Instead of catching the usual whiff of cigarette smoke, I caught an artificially fruity scent that came from a vape. A vape that represented to me more than an e-cigarette that delinquent teenagers brag about owning. A vape that gave me hope. A vape that convinced me it was possible for daddy to stop hitting mommy and to see mommy smile again. A vape that told me not to give up when my dad would come home late from gambling every night. A vape that did not leave me devastated when my father continued to intoxicate him-self. A vape that hung onto every last bit of hope even when the stranger I had a difficult time perceiving as “my dad” was thousands of miles away.
My father’s departure left my family in a difficult situation, financially and emotionally. From sleeping on the floor of my cousin’s house one night to sleeping in a strange motel another, growing up in a constantly changing environment made me thankful to have education as one of the only constants in my life. Although my family was never wealthy, I never felt “poor”; I always felt rich with the extravagance that knowledge provided me with.
Although I often did not sleep in the same bed every night, my dance studio became my second home where I searched for solace. Dance created a liberating atmosphere that left me empowered to conquer any challenge in my life. When the commotions of school and the stresses at home became overwhelming, I could always depend on the simplicity of dance (just music and motion) yet the art still became so intricately compelling with its freedom of expression and endless possibilities. Despite the athleticism of dance, this artistic outlet gave me a chance to free my mind and to use movement as a reminder that every precious moment of life is one to be celebrated and made the most of.
The world I come from taught me to stop and smell the flowers or, in my case, the vape. Though I was often occupied with worrying about not having the standard resources to succeed, I learned to utilize simplicity to appreciate what I did have. I found inspiration in unconventional objects, scents, and sounds. I instilled the mentality that every problem was merely an illusion of the mind while happiness would come naturally when I made the most of every situation.
In this essay, Ái Phương shares personal details concerning her family history and explains how they have shaped various aspects of her life beyond home. The inclusion of sensitive details regarding her experiences in a lower socioeconomic class and difficult relationship with her father earn a degree of personal trust from the reader from the outset of her essay. Furthermore, this story demonstrates Maureen’s resilient character and willingness to share personal experiences with others.
Through her past, Ái Phương attempts to explain her current appreciation of education as a means of escape from the harsh realities she faces at home. As described within her essay, a thirst for knowledge and sheer intellectual curiosity allow her to muffle unpleasant disputes between her parents and distance herself mentally from a difficult situation.
Ái Phương’s descriptions of her personal life place her accomplishments within a unique context which, without this essay, may be unappreciated in her application. In doing so, Maureen effectively uses the essay portion of her application to portray her story and her life within a framework which is likely different from most applicants.
Trong bài luận này, Ái Phương đã chia sẻ những chi tiết cá nhân về hoàn cảnh gia đình và giải thích cách chúng đã định hình nhiều khía cạnh khác nhau trong cuộc sống của cô ấy. Việc đưa vào những chi tiết nhạy cảm về trải nghiệm sống trong một gia đình thuộc tầng lớp kinh tế khó khăn và mối quan hệ phức tạp với cha đã giúp cô ấy tạo được sự tin tưởng từ người đọc ngay từ đầu bài luận. Hơn nữa, câu chuyện này còn thể hiện tính cách kiên cường và sự sẵn lòng chia sẻ trải nghiệm cá nhân của Ái Phương.
Thông qua quá khứ của mình, Ái Phương đã cố gắng giải thích sự trân trọng hiện tại của cô ấy đối với giáo dục như một phương tiện để thoát khỏi những thực tế khắc nghiệt mà cô ấy phải đối mặt ở nhà. Như được mô tả trong bài luận, niềm khao khát kiến thức và sự tò mò trí tuệ thuần túy đã cho phép cô ấy xoa dịu những tranh chấp khó chịu giữa cha mẹ và tự tách mình ra khỏi tình huống khó khăn về mặt tinh thần.
Những mô tả của Ái Phương về cuộc sống cá nhân đã đặt những thành tích của cô ấy vào một bối cảnh độc đáo mà nếu không có bài luận này, có thể sẽ không được đánh giá đúng trong hồ sơ của cô ấy. Bằng cách đó, Ái Phương đã sử dụng hiệu quả phần bài luận trong hồ sơ của mình để khắc họa câu chuyện và cuộc sống của cô ấy trong một khuôn khổ có thể khác với hầu hết các ứng viên.