Trong hành trình chinh phục giấc mơ du học tại các trường đại học danh tiếng thế giới, bài luận ứng tuyển đóng vai trò then chốt, là nơi bạn thể hiện cá tính, tài năng và khát vọng của bản thân. Hôm nay, chúng tôi xin giới thiệu đến các bạn bài luận ứng tuyển xuất sắc của bạn Ý Lan, cựu học sinh trường Quốc Tế tại Thành phố Hồ Chí Minh, đã chinh phục thành công cánh cửa Harvard – một trong những ngôi trường mơ ước của hàng triệu học sinh trên toàn cầu.
Bài luận của Ý Lan không chỉ gây ấn tượng bởi lối viết chân thực, giàu cảm xúc mà còn bởi câu chuyện về hành trình vượt qua nỗi sợ hãi và vươn tới ước mơ của cô. Từ một người mắc chứng bệnh hypochondria (ám ảnh về bệnh tật), Ý Lan đã dũng cảm đối mặt với nỗi sợ hãi, biến nó thành động lực để theo đuổi đam mê y học và trở thành một người mạnh mẽ, giàu nghị lực.
Hy vọng rằng, bài luận này sẽ là nguồn cảm hứng quý giá, giúp các bạn học sinh Việt Nam có thêm tự tin và động lực trên con đường chinh phục ước mơ du học của mình. Hãy cùng Ý Lan khám phá bí quyết thành công và học hỏi những kinh nghiệm quý báu từ câu chuyện truyền cảm hứng này nhé!
Ý Lan là một học sinh xuất sắc với điểm trung bình học tập ấn tượng: 3.8/4.0. Kết quả thi SAT của cô cũng rất đáng nể, với 720 cho phần Đọc, 650 cho phần Toán và 690 cho phần Viết, cùng với điểm ACT là 31. Những con số này cho thấy năng lực học tập vượt trội của Ý Lan, đặc biệt trong các môn học xã hội và ngôn ngữ.
Mặc dù không tham gia kỳ thi SAT Subject Tests, Ý Lan đã chứng minh sự đa năng của mình thông qua một loạt các hoạt động ngoại khóa phong phú và ấn tượng. Cô là một thành viên tích cực và có đóng góp quan trọng cho các hoạt động của trường. Vai trò là Biên tập viên Niên giám và Biên tập viên Báo trường thể hiện khả năng lãnh đạo, kỹ năng viết lách xuất sắc và tinh thần trách nhiệm cao của Ý Lan. Việc tham gia Đội tuyển Quần vợt của trường cho thấy cô là một người năng động, có tinh thần đồng đội và luôn cố gắng vươn lên.
Đặc biệt, niềm đam mê của Ý Lan với lĩnh vực y tế được thể hiện rõ nét qua việc tham gia và đạt được nhiều thành tích trong tổ chức Hội những người học sinh hoạt động trong lĩnh vực Y tế (HOSA). Việc trở thành Nhà vô địch Quốc gia trong Cuộc thi Viết bài Luận ứng khẩu của HOSA năm 2015 là một minh chứng xuất sắc cho tài năng và kiến thức của Ý Lan trong lĩnh vực này. Hơn nữa, vai trò Nhà sử học của HOSA và vị trí Phó Chủ tịch Hội sinh học và môi trường Đông Nam Á khẳng định khả năng lãnh đạo và tầm ảnh hưởng của cô trong cộng đồng học sinh.
Những giải thưởng danh giá mà Ý Lan nhận được, như Học bổng học sinh toàn diện ba năm liền của trường và đề cử cho các chương trình Hugh O’Brian Youth Leadership, là những minh chứng cho sự nỗ lực không ngừng và những đóng góp của cô cho cộng đồng.
Việc lựa chọn chuyên ngành Xã hội học tại Harvard cũng cho thấy sự quan tâm sâu sắc của Ý Lan đến các vấn đề xã hội và mong muốn được đóng góp cho cộng đồng. Với những thành tích học tập và hoạt động ngoại khóa ấn tượng, Ý Lan đã chứng minh được bản thân là một ứng viên sáng giá và xứng đáng được nhận vào một trong những trường đại học hàng đầu thế giới.
Bằng cách làm nổi bật những thành tích này trong bài luận và hồ sơ ứng tuyển, Ý Lan đã cho thấy mình không chỉ là một học sinh giỏi mà còn là một người có đam mê, hoài bão và khả năng lãnh đạo, những yếu tố rất quan trọng mà các trường đại học hàng đầu thế giới tìm kiếm ở ứng viên.
“What are you ‘dying’ of this time, Ý Lan?” This familiar greeting echoes in my pediatrician’s office every time I walk in – which, admittedly, is far too often. I’m practically a gold-card member with the number of visits I’ve racked up. Any little bump, cough, or ache sends me rushing to the doctor with my mother in tow, desperate for reassurance. Simply put, I’m a textbook hypochondriac.
This fear of all things medical stems from a seemingly innocuous incident in third grade. A bloody scraped knee on the playground triggered a collapse and convulsions, landing me in the emergency room. After a battery of tests, the doctors declared me perfectly healthy, attributing the fainting spell to fear. But my eight-year-old self, despite lacking any medical training, was convinced something was seriously wrong, certain I was on my deathbed.
Throughout my childhood, the mere thought of illness, disease, or surgery turned my stomach. While other kids worried about dances and social events, I was consumed by fears of West Nile Virus from a mosquito bite or some rare disease that would cut my life short. I was haunted by the idea of death and the void that followed. That scraped knee had instilled in me a paralyzing fear of sickness and mortality. Ironically, despite these anxieties, I enrolled in the medical career pathway at my high school.
I somehow managed to get through the first two years of textbook learning and medical terminology. But junior year loomed, bringing with it the dreaded clinical rotations at the local hospital. The hospital, to me, was the epicenter of my hypochondriacal fears. The thought of spending time there each week was terrifying; I couldn’t even watch medical dramas on TV without a surge of anxiety.
Yet, within the sterile hallways of Valley Baptist Medical Center, I confronted my fears head-on. Despite my trembling hands and racing heart, I witnessed everything from feeding tube insertions to gastric surgeries. I consciously pushed aside my morbid thoughts and summoned every ounce of courage I possessed. I heard the anguished cries of grief and loss mingled with the beeps of ICU machines, but I also heard the joyous cries of newborns in the women’s pavilion. I saw death in patients’ eyes, but I also saw recovery and the miracle of new life. By the end of the year, my dread had transformed into anticipation for what each visit would bring.
While I still get a twinge of anxiety when I feel a tickle in my throat, I no longer live in the grip of paralyzing fear. I refuse to spend my life dreading the inevitable. I choose not to dwell on the oblivion that awaits us all. My perception of death and disease has shifted dramatically since that third-grade “near-death” experience. Now, I see them not as terrifying enemies, but as familiar acquaintances who will eventually come calling. And when they do, I’ll greet them with open arms. Until then, I’ll continue to pester my doctor, making sure those “friends” stay away for as long as possible.
Câu mở đầu mơ hồ và lối tự giễu nhẹ nhàng ngay từ đầu bài luận là một sự kết hợp mạnh mẽ. Ý Lan giới thiệu bản thân bằng cách tự nhận mình là một người mắc chứng hypochondria (ám ảnh về bệnh tật), một đặc điểm mà nhiều người có thể coi là một thiếu sót lớn. Tuy nhiên, bằng cách sử dụng các chi tiết mô tả sinh động và lối nói phóng đại đã ám ảnh tuổi thơ của mình, Ý Lan hướng người đọc tập trung vào một trở ngại lớn. Thay vì chỉ nói với người đọc rằng mình kiên trì và chăm chỉ, Ý Lan thể hiện điều đó bằng cách mô tả những trải nghiệm làm việc trong bệnh viện và minh họa sự chuyển đổi và trưởng thành của bản thân theo thời gian.
Ý Lan tiết lộ sự thay đổi trong quan điểm của mình ở cuối đoạn văn thứ năm và chứng minh cho người đọc thấy rằng cô ấy đã thực sự trưởng thành. Giờ đây, cô ấy sẵn sàng đón nhận những trải nghiệm và cơ hội mới, một đặc điểm thu hút các cán bộ tuyển sinh, những người hiểu rõ vô vàn trải nghiệm mới mà một sinh viên năm nhất đại học sẽ phải đối mặt.
Điểm mạnh của bài luận này nằm ở ngôn ngữ mô tả và khả năng “thể hiện” chứ không chỉ “kể” của Ý Lan về những đặc điểm tích cực của mình. Một cán bộ tuyển sinh đọc bài luận này sẽ đánh giá cao một cô gái trẻ không ngại bước ra khỏi vùng an toàn của mình, sẵn sàng nắm lấy những trải nghiệm mới và đã chứng tỏ mình là một người có tư duy sâu sắc với thái độ lạc quan và tích cực. Những phẩm chất chân thật và nhân văn của bài luận này cho phép người đọc hiểu được cô gái trẻ đằng sau nó, và do đó, các cán bộ tuyển sinh bị thu hút bởi sự dí dỏm và tinh thần của một người mắc chứng hypochondria.
Bài học rút ra cho các em học sinh Việt Nam đang chuẩn bị bài luận xin học bổng Đại học Mỹ và Châu âu:
Bằng cách nắm vững những lời khuyên này và học hỏi từ bài luận của Ý Lan, bạn có thể viết một bài luận ứng tuyển ấn tượng, thể hiện được những phẩm chất tốt đẹp của bản thân và chinh phục thành công cánh cửa của các trường đại học danh tiếng.