Bạn có bao giờ tự hỏi, những vật dụng quen thuộc hàng ngày có thể tiết lộ điều gì về con người bạn? Đối với Lee Ha-joon, chiếc ngăn kéo đựng dùi trống cũ kỹ đã trở thành tấm gương phản chiếu hành trình trưởng thành, nơi cậu ấy khám phá bản thân và nuôi dưỡng những đam mê.
Trong bài luận ứng tuyển vào Đại học Harvard đầy cảm hứng này, Lee Ha-joon – sinh viên Đại học Harvard – sẽ đưa bạn bước vào thế giới âm nhạc đầy màu sắc của cậu ấy, nơi những giai điệu Jazz hòa quyện cùng nhịp đập của tuổi trẻ. Từ những buổi “jam” ngẫu hứng trên chiếc “trống” tự chế đến những sân khấu lớn, từ vai trò lãnh đạo trong ban nhạc đến những hoạt động thiện nguyện ý nghĩa, Lee Ha-joon đã chứng minh rằng âm nhạc không chỉ là niềm đam mê mà còn là chìa khóa mở ra cánh cửa thành công.
Bài luận ứng tuyển thành công này sẽ là nguồn cảm hứng tuyệt vời cho các em học sinh trung học và quý phụ huynh Việt Nam, đặc biệt là những ai đang ấp ủ giấc mơ du học. Câu chuyện của Lee Ha-joon sẽ giúp bạn:
Hãy cùng lắng nghe những giai điệu tuổi trẻ và khám phá hành trình chinh phục giấc mơ Harvard đầy ấn tượng của Lee Ha-joon!
Hometown: Orange, California, USA
High School: Public school, 550 students in graduating class
Ethnicity: American Korean
Gender: Male
GPA: 3.9 out of 4.0
SAT: Reading 800, Math 800, Writing 800
ACT: 35
SAT Subject Tests Taken: Mathematics Level 1, Mathematics Level 2, Physics, World History
Extracurriculars: Student body president; newspaper editor in chief; varsity debate captain; Hugs for Ghana (nonprofit) cofounder and executive director; GMAZ Jazz Quartet cofounder, drummer, and manager
Awards: International Build-a-Bear Workshop Huggable Heroes Award, National Bank of America Student Leader Delegate, Evergreen Boys State Delegate and Governor, National Radio Disney Hero for Change Award, National Achievement Scholar, National Coca-Cola Scholar
Major: Philosophy and Computer Science
“A-one,” I adjust my earphones.
“A-two,” I wipe the sweat off my sticks.
“A-one-two-three-four!” The sharp rhythm of Mr. Dizzy Gillespie’s iconic bebop tune “Salt Peanuts” rattles through my head like saline seeds as I silently count myself off. Then—-without a hitch-Gillespie, his quintet, and I are off.
My left foot taps the AP biology textbook, my sticks bounce along the metal frame of my bed, and my soul dances to the beat I am creating. This makeshift drum set is a liberating entrance into an abstract world where I am free to express myself. As I sit on the edge of my bed imitating the monophonic flow of drummer Max Roach, I close my eyes and envision myself performing onstage with world-renowned Gillespie. We stand before thousands of people, steeped in the spotlight’s brilliant glare, and as we play my arms become a flurry of motion when, suddenly, crack!
I snap back into reality and my eyes shoot open only to realize that the moment of pure ecstasy had been interrupted-another broken drumstick!
Smiling, I pick up the pieces and walk toward a worn, old, black Ikea desk in the corner of my room. Since 5th grade, my DrumDrawer has been the keeper of every pair of new and broken drumsticks I have ever owned.
I pull open the big bottom drawer and stand admiring the sacred splinters for a brief moment before finally dropping in this latest offering. The sticks in my small pine sepulcher illustrate the quintessential facets of who I am—a musician, leader, and philanthropist. While most people typically collect rocks or baseball cards, I collect musical phrases from my life and store them in this drawer.
As I reach to the bottom, my fingers wrap around two white Vic Firth sticks. Rubbing my fingers along the bumps on the wood, I grin. This exclusive pair shared my accomplishments of playing jazz under the Eiffel Tower in Paris, drumming in award-winning spring musicals, and being inducted into the National Tri-M Music Honor Society. Moreover, these sticks not only inspired me to per-severe as I cofounded, managed, and drummed in the GMAZ Jazz Quartet, but they also instilled confidence in me when I needed it most.
After I decided to run for Student Body President of my 2,200-student high school in what turned out to be a competitive election against two of my closest friends, these tattered drumsticks soothed and comforted me. Despite turbulent weeks of campaigning and preparing a daunting school-wide campaign speech, I always looked forward to returning to my bedroom and playing my favorite jazz melodies. The ups and downs of musical arrangements never failed to strike a chord.
Reminiscing, I twirl the white drumsticks between my fingers and realize that they also profoundly influenced my view of service. Once a month, these wooden wonders and I would trek from my desk to the local retirement home where we performed with other musicians in monthly “Play-It-Forward” retirement home concerts. On these Friday nights, my sticks danced on the drums, our music floated throughout the concert hall, elderly faces glowed, and I was free to let out my creative exuberance. In organizing dozens of these events, I have shared with both peers and audience members my own musical definition of altruism.
I return my Vic Firth sticks to the drawer and contentedly appreciate the collection of memories. While the wooden contents physically have no other value than, perhaps, kindling a small fire, I cannot bear to part with them. Someday the sticks will go, I realize, but the music will not.
Fresh pair of sticks in hand, I slowly shut the DrumDrawer, return to my bed, and count myself off, eyes closed, to John Coltrane’s jaz rendition of “My Favorite Things” by Richard Rodgers and Osca Hammerstein.
“A-one, a-two, a-one-two-three-four!”
Ngay từ phần mở đầu, độc giả đã bị cuốn vào thế giới sôi động và đầy màu sắc mà bài luận của Lee Ha-joon tạo ra. Niềm đam mê với một loại nhạc cụ chắc chắn là chủ đề được nhiều ứng viên lựa chọn, nhưng Ha-joon đã tạo nên sự khác biệt bằng cách sử dụng niềm đam mê chơi trống để thể hiện phong cách độc đáo của mình, khéo léo lồng ghép vào đó những thành tích và hoạt động ngoại khóa khác. Hãy chú ý đến độ sâu của những miêu tả mà tác giả sử dụng khi nói về đam mê của mình. Bản thân niềm đam mê đó không có gì đặc biệt – âm nhạc – nhưng cách tác giả nói về nó đã truyền tải được sự hứng khởi. Ứng viên đã thể hiện sự gắn bó mạnh mẽ với một lĩnh vực cụ thể, nhưng để làm cho bài luận của mình nổi bật, cậu ấy đã sử dụng ngôn ngữ miêu tả và những câu chuyện kể cho phép người đọc cảm nhận được sự nhiệt tình của cậu ấy đối với những gì mình yêu thích.
Xuyên suốt bài luận, Ha-joon thể hiện rõ mục tiêu truyền tải hình ảnh bản thân là một “nhạc sĩ, nhà lãnh đạo và nhà từ thiện” – và cậu ấy đã thành công. Tài năng và niềm đam mê âm nhạc của Ha-joon trở nên sống động qua những hình ảnh giàu sức gợi và các từ tượng thanh. Để chứng minh khả năng lãnh đạo, cậu ấy đã chia sẻ cách mình xử lý một tình huống khó khăn một cách trưởng thành. Cuối cùng, tinh thần cống hiến cho công việc tình nguyện được lồng ghép khéo léo vào bài luận khi cậu ấy hồi tưởng lại những buổi biểu diễn tại viện dưỡng lão.
Ha-joon đặt bối cảnh bài luận trong không gian quen thuộc của phòng ngủ, nhưng lại lựa chọn một góc nhìn sáng tạo để khám phá nhiều khía cạnh khác biệt của bản thân, những điều có thể không được thể hiện rõ ràng trong các phần khác của hồ sơ ứng tuyển. Kết thúc bài luận theo lối “vòng tròn khép kín” là một điểm nhấn tinh tế, giúp bài viết bám sát yêu cầu đề bài. Ha-joon đã làm rất tốt việc chứng minh rằng bạn không cần một chủ đề quá đặc biệt để tạo nên một bài luận đáng nhớ.