Bạn đã bao giờ tự hỏi, điều gì tạo nên sức hấp dẫn của những câu chuyện lịch sử? Liệu có phải chỉ là những sự kiện hào hùng, những chiến công hiển hách, hay còn điều gì khác sâu thẳm hơn? Ngọc Lan, một cô gái trẻ với tâm hồn nhạy cảm và trí tưởng tượng phong phú, đã tìm thấy câu trả lời cho riêng mình. Qua ngòi bút tinh tế và lối kể chuyện lôi cuốn, Ngọc Lan đưa chúng ta vào hành trình khám phá bản thân đầy thú vị, nơi quá khứ và hiện tại đan xen, nơi những nhân vật lịch sử trở nên sống động và gần gũi. Bài luận đã góp phần giúp Ngọc Lan chính phục học bổng toàn phần của Đại học Columbia cho bốn năm Đại học chuyên ngành khoa học lịch sử và chính trị. Lưu ý, tên của ứng viên đã được thay đổi vì lý do bảo mật cá nhân.
Hometown: Ha Noi, Viet Nam
Ethnicity: Asian
High School: Private International school, 47 students in graduating class
Gender: Female
GPA: 4.2 out of 4.0
SAT: n/a
ACT: 33
SAT Subject Tests Taken: Physics, Literature, U.S. History Extracurriculars: Chamber orchestra first violin, creative writing, varsity swimming, club swimming
Awards: Departmental honors: English, Spanish, history; member of Cum Laude Society, Runner-up in International Environmental Project Olympiad (INEPO)
Major: Political science
Mục Lục
I find myself more adept at crafting the tales of others than weaving narratives of my own. Task me with conjuring a twenty-page saga of a timorous Roman soldier weeping amidst the clamor of battle, and I shall deliver it with ease (as I have before). Yet, request a mere handful of words about myself, and I would struggle to find them. My existence transcends the confines of my own reality, my days spent traversing the landscapes of classical Greece or immersed in the melodies of Liszt amidst the bustling streets of nineteenth-century Paris, all while ensconced at my desk, elbow resting upon a forgotten math textbook.
Achilles’ valor on the Trojan shores is a sight I’ve beheld; Mozart’s ribald jests amidst a whirlwind of sheet music and wine have echoed in my ears. These are the visions I readily transcribe before turning the pen upon myself, for the phantoms of my mind’s eye hold a greater allure than the mundane realities of life. Writing offers me a sanctuary, an escape from the confines of self, allowing me to lose myself in the labyrinthine cobblestone streets, so vividly rendered that I jostle against fervent French revolutionaries, their cries of “Vive la liberté!” ringing in my ears. It is then, upon a fleeting glance in the mirror, that I discover my own transformation, a slightly frayed cockade adorning my lapel, my name no longer Sheridan, but Antoine, my heart ablaze with an unwavering devotion to the Republic.
In truth, the genesis of my writing lies in a stark confrontation with my own fragility. My life, though devoid of profound hardship or tragedy, has rendered me susceptible to the pangs of sensitivity, often leaving me feeling adrift in the social currents. Despite the cherished companionship of friends, a persistent sense of exclusion lingers, whether rooted in my African American heritage or simply a dissonance of interests. Enduring years of this isolating experience kindled a yearning for escape, my mind finding solace in the grand narratives of history class, wandering the opulent halls of Versailles alongside Louis XIV or engaging in poetic dialogues with the Roman emperor Augustus. These distant realms offered respite from the anxieties of the lunch table, a refuge from the theatrics of social dramas and the silent despair of empty Kleenex boxes, yet retained a comforting familiarity.
The creation of my modest twenty-page (and admittedly historically flawed) tale of the unassuming Roman soldier, Crescentius Avitus, arose from the depths of my sophomore year, a time when the realities of battle were utterly foreign to me. The intricacies of wielding a spear or marching in the disciplined ranks of a Roman legion remained unknown, but the sting of inadequacy and the ache of loneliness were intimately familiar. In the midst of unfamiliar social encounters, I would tense, mirroring Crescentius’ grip on his sword and shield, my body trembling as he did beneath the weight of his clanging helmet. Through the act of writing, I became immersed in Crescentius’ world, our shared humanity forging an indomitable link. My fondness for history and my passion for writing blossomed from the realization that history is etched not in stone, but in the lives of individuals who wept as I wept, who laughed as I laughed. The ability to transcend my own existence stemmed from the comforting realization that I was not alone in my experiences.
I scarcely believe that the French revolutionaries I encountered in my mind’s eye harbored an anger distinct from my own. My pen gravitates towards the stories of others because humanity is not a solitary endeavor. Embracing the weight of human existence through shared experiences offers a path far less arduous than grappling with its complexities in isolation. This exchange, however, is not unidirectional, for I glean from it qualities I lack. Though I may not possess an abundance of confidence, Antoine does. Through him, I acquire the audacity to confront adversity with a defiant grin and a fiery spirit. I learn to approach the lunch table with the same unwavering resolve he would exhibit at the podium of the National Convention. Immersed in his world, I discover the strength to hold my head high, unburdened by fear.
Ngọc Lan bắt đầu bằng cách giới thiệu với chúng ta về mối quan hệ đặc biệt của cô với việc viết lách: Mặc dù cô ấy dường như tự tin vào khả năng hư cấu hóa lịch sử của mình, nhưng cô ấy cũng bày tỏ sự dè dặt khi sử dụng những trải nghiệm sống cá nhân làm đề tài. Đó là một sự thừa nhận thông minh, đặc biệt là khi đáp lại một yêu cầu buộc cô phải dấn thân vào điều mà cô sợ hãi nhất: bộc lộ bản thân.
Có lẽ minh chứng mạnh mẽ nhất cho sự trân trọng của Ngọc Lan đối với nghệ thuật kể chuyện chính là lối văn súc tích của cô. Khả năng sử dụng ngôn ngữ của cô ấy đã thổi hồn cho bài luận một năng lượng trữ tình và nhịp nhàng. Mặc dù những tuyên bố của cô đôi khi mang màu sắc phóng đại và bay bổng, nhưng chúng thuyết phục người đọc về sự dí dỏm chân thành của cô và tiết lộ những chi tiết – dù chỉ là thoáng qua – về những khó khăn cá nhân. Sử dụng các địa danh và sự kiện lịch sử – như Versailles và Hội nghị Quốc dân – như những công cụ kể chuyện, Ngọc Lan tự miêu tả mình là một nhân vật chính có tính cách hướng nội, người tìm thấy sự can đảm và niềm an ủi từ quá khứ.
Ngọc Lan cũng sử dụng một kiểu hài hước đáng yêu, thậm chí là tự ti, khiến người đọc tin vào sự chân thật của cô. Bằng cách mô tả câu chuyện dài hai mươi trang của mình về Crescentius Avitus “gầy gò” là “nhỏ bé” – và cũng thừa nhận rằng nó “hơi thiếu chính xác về mặt lịch sử” – cô cho thấy một cái nhìn cân bằng. Trong khi truyền tải cảm xúc của mình với một mức độ nghiêm túc nhất định, Ngọc Lan biết không nên quá coi trọng bản thân hoặc tác phẩm của mình; suy cho cùng, cô ấy sống trong một thực tế đầy “hộp khăn giấy Kleenex trống rỗng” chứ không phải những ngọn giáo đẫm máu.
Nhìn chung, Ngọc Lan đã xây dựng nên một kết luận mạnh mẽ: Sự đồng cảm, chúng ta được biết, chính là động lực thúc đẩy niềm đam mê của cô đối với những câu chuyện – cả việc đọc và viết chúng. Với mong muốn kết nối với mọi người là động lực chính, Ngọc Lan hiện lên là một nhân vật đáng mến và dễ đồng cảm: nói tóm lại, là một sự bổ sung lý tưởng cho cộng đồng sinh viên.